Ước mơ đáng giá bao nhiêu?
Tôi tốt nghiệp đại học 2014, 99% bạn bè chọn đi làm sau bốn năm tiêu tốn hàng trăm triệu của Bố Mẹ. Lương cao cũng phải 7 hoặc 8 hoặc 9 thậm trí 10 triệu,bét nhè như dân kinh tế thời đó đang hot được 5,6 triệu tháng. Nói chung cũng không nhiều nhưng như dân chân đất mắt toét ở quê lên mới ra trường đi làm không phải bóc lột bố mẹ nữa thì đó cũng là điều khiến nhiều người thấy ổn cho cuộc sống rồi.
Còn tôi, tôi có năng lực lựa chọn con đường đó không? Có chứ, vì tôi cũng có bằng giỏi, cũng tham vọng chăm chỉ chịu khó lắm đấy. Nhưng lúc đấy tôi nghĩ gì bạn muốn nghe chứ ạ? Tôi nghĩ bụng, giờ đi làm lương 5-7 triệu tháng, nói chung tiết kiệm như dân Thanh Hóa chúng tôi thì một tháng cũng gửi về cho bố mẹ được 1,5-2 triệu đấy, các cụ chắc vui lắm nhưng rồi kiểu gì cũng hết, không có vài tháng,một năm cũng không sao.
Đi làm nhưng ngoại ngữ không có, khi người ta cần đến mới lọ mọ đi học, tưởng nhanh mà lại chậm, lúc đó tặc lưỡi, tôi nghĩ bụng:”Thôi không chết được đâu mà lo, đi làm đủ ăn mì tôm là được, hay là mình học tiếng Anh lấy 6 tháng một năm lúc đó tiếng khá hơn rồi cộng với cái bằng giỏi nữa chắc cơ hội việc làm cũng khá hơn.
Thế là rồi thay vì đi làm như bao đứa bạn, tôi phi sang Gia Lâm cơ sở hai của trung tâm cũ tôi theo học, lúc đó tôi còn mới chỉ là một đứa trợ giảng “phụ” mới học xong hai lớp cơ bản, còn đang là học viên ấy, mới biết tí tẹo âm thôi, nhưng muốn sang Trâu Quỳ vì nghĩ bụng có ở bên nội thành cũng đâu có đất diễn đâu.
May ra sang đất Trường Nông nghiệp (Gia Lâm) thì không có ai đi, (nơi khỉ ho cò gáy) ngày ấy đa số khi mọi người được cử sang thì không ai muốn sang cả, ai đi lần đầu về 20 cây số cũng kêu xa. Vẫn nhớ như in hôm sang lần đâu chị phó giám đốc nói với tôi:” Linh có muốn sang đây “Khai Hoang” không”? Nghe từ khai hoang chắc bạn cũng hiểu mọi chuyện trong mắt mọi người về vùng đất mới này như thế nào rồi phải không ạ?
Trong lúc bối rối nhất tôi gật đầu:”Em muốn”-nhưng thực ra trong lòng còn không biết là điều đó có thực sự mình dám đối mặt không. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi sang cơ sở mới, cùng 4 anh em nữa canh tác cùng nhau xây nên một cơ sở thứ hai của trung tâm. Câu chuyện có vẻ chưa liên quan lắm đến cái tiêu đề bài viết phải không ạ.? Tôi đi lên từ một trợ giảng với mức lương khởi điểm 30k/1 buổi, rồi lên 70k… Chuyện sẽ không có gì đáng nói cả vì đi làm từ con số 0 thì tiền lương tương ứng với giá trị,tôi chấp nhận điều đó với một tinh thần” lương 7,8,9 triệu thì cũng hết và 30k/1 buổi cũng không chết đói”.
Cứ học tiếng một năm rồi tính tiếp, nhất nữa nợ mấy củ lo gì. Tôi trở thành trợ giảng “điên nhất” trong đội, sự máu lửa nhiệt tình được học viên đón nhận và cũng từ đó niềm đam mê giảng dạy rực sáng lên dần ngày đó.Tôi trở thành cô giáo được yêu thích nhất khu vực đó, có nhiều học sinh viên muốn học….Tiếng Anh tốt hơn toeic 800+, facebook 300,400 người like cho một stt.Có lẽ với nhiều người như vậy cũng là hoành tráng rồi cho cái đứa nhà quê ngày nào chỉ mong muốn mình ra Hà Nội học xong có viêc làm.
Tôi có dừng lại ở đó không? Thực ra lúc tôi làm giảng viên cho trung tâm đó cũng có một cơ hội khác tốt hơn đó là tôi sẽ đi làm cho công ty nước ngoài lương cỡ 10 triệu cộng với đi dạy tối thì chắc cũng được 15,17 triệu một tháng đấy. Cũng ổn phải không? Nhưng bạn biết lúc đó tôi nghĩ gì không?
Tôi không chỉ muốn dừng lại mình là một cô giáo dạy dăm ba cái âm dễ nữa. Tôi muốn chinh phục cái khó hơn,Tôi nghĩ là giờ nếu cố thêm một năm nữa thì sẽ có được những gì? Chắc toeic cũng lên 900+ -đấy một điều mơ ước của mình và đúng là sau đó tôi đã làm được….và sau này tôi vẫn luôn sống với cái tư tưởng đó? Mình có thể trả giá thêm bao nhiêu nữa cho ước mơ của mình?
Tôi trả giá cho ước mơ bằng những ngày tháng lương không nổi một triệu trong gần nửa năm trời và sau đó đâu đó lên được gần 3 triệu ấy cho cuộc sống của hai chị em ở thủ đô,khi thằng em học đại học ngốn tiền.
Tôi đã trả thêm bằng việc tiếp tục để bố mẹ tôi vất vả ròng rã hơn hai năm trời khi mong con cái ra trường ổn định công việc để trả nợ để bớt gánh nặng tài chính. Bạn có hiểu được cái cảm giác khi mà tết về quê lại xấu hổ không có tiền đưa mẹ, nhà bán mật mía thì không bán được vì năm đó ế ẩm, tới cả tiền mừng tuổi cho bà nội tôi cũng không có mặc dù mang tiếng học giỏi nức làng… tôi chấp nhận cảm giác đó hai lần cho ước mơ của tôi với một niềm tin rằng cảm giác đó không kéo dài mãi mãi.
Tôi chọn ước mơ và nói không với rất nhiều cơ hội lương cao, ngay cả cô giáo mà tôi thần tượng cũng mời tôi về làm nhưng tôi không chọn, tôi sợ đi làm sẽ làm chậm lại quá trình học thậm chí phải bỏ dở của mình. Nói không với lương cao với sự ổn định mà bao người tuổi tôi thời đó mong muốn, tôi tiếp tục với thu nhập không ổn định và chịu cảm giác để bố mẹ phải lo lắng cho tôi.
Tôi nhớ có lần mẹ tôi gọi điện hỏi:
-Mẹ :Con được bao nhiêu toeic rồi?
-Con gái : 865 ạ
-Mẹ: Thôi vậy là được rồi con thi tới 8 lần rồi đó con ạ.
-Tôi: Không con muốn cố lên 900, con đã cố được 90 % rồi mẹ
-Mẹ: Mẹ bảo 2 năm rồi đó con….
Chắc lúc đó không phải mẹ không ủng hộ tôi, mà mẹ nghĩ chắc tại bài khi khó quá và 865 là cũng được rồi, nhưng tôi không, nếu lúc đó tôi đầu hàng, tôi chọn đi làm và chọn sự ổn định có lẽ đã không thể có một câu chuyện dài để kể cho các bạn như thế này. Đấy rồi lúc đó tôi nghĩ, giờ mà thôi không học nữa thì bằng hòa, không biết có phải cố chấp không nhưng trong thâm tâm tôi luôn cảm tưởng nếu chưa được 900 điểm mà đã đầu hàng thì chẳng có chuyện gì để mà nói cả. Mình vẫn là mình thôi bao nhiêu hi sinh cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Có thể bạn cảm thấy sao mình đặt nặng cái việc 900 hay 800 điểm toeic vậy, có thể với nhiều người điểm số đó là bình thường có người thi có phát là được nhưng với tôi một cái đứa mất gốc tiếng Anh mù tịt thì đó là cả một điều tôi khao khát.Nhiều lần nói về ước mơ 900+ của mình tôi còn nhận được sự dè bỉu của mọi người vì cảm thấy sao tôi có cái 900+ toeic nó to tát như vậy được nhưng tôi mặc kệ, nhỏ với mọi người nhưng lại đáng quý đáng giá với tôi mà.
Bạn thân mến! Trên con đường lựa chọn con đường của mình, sẽ có những lúc mục tiêu của bạn là điều gì đó vô cùng dễ dàng với người khác nhưng đừng vì thế mà coi thường ước muốn của mình. Chỉ có bạn biết được nó giá trị với bạn đến nhường nào mà thôi. Đừng so sánh. Đến sau này những bạn mà có được điểm cao hơn tôi dễ dàng tôi cũng thấy họ chưa có gì chói lóa hay sống thật sự hết cái giá trị họ có cả. Giá trị không nằm ở con số. Giá trị nằm ở cách bạn trở thành ai sau con đường đấu tranh đó, những gì bạn ảnh hưởng với những người xung quanh. Có nhiều người được 900 điểm dễ dàng nhưng chắc gì đã dùng hết giá trị của mình? Đó chỉ là bảng điểm, còn với tôi tôi không tự khen mình nhưng tôi đã tạo ra được niềm tin với học sinh của mình là dốt mù tịt cũng có thể giỏi được, và rồi khi tôi làm được một cái tôi sẽ có niềm tin với cái lớn hơn và thực tế đang chứng minh điều đó.
Bốn năm rồi kể từ ngày tôi chống đối mọi thứ để lựa chọn công việc mình mong muốn, có những lúc thật không thuận lợi nhưng điều tôi mãn nguyện nhất là được sống và làm công việc mình thực sự yêu thích,cảm giác đứng lớp,chia sẻ, tìm tòi tài liệu, bán hàng chia sẻ cho học viên những điều tôi yêu nó đắm đuối,,. tôi còn rất trẻ,mới 26 tuổi, còn cả phía trước, 30, hay 40 hay có con hay có chồng có gia đình bận việc này việc kia tôi sẽ không vì sinh con mà ngừng học, không vì bố mẹ giục lấy chồng mà nản cho ước mơ cao hơn, không vì bạn bè có nhà cửa ,có xe đẹp mà vội vã kiếm tiền.
Tôi thích học, thích chính mình trở nên thông minh và sáng suốt hơn mỗi ngày, đó mới là hạnh phúc bền lâu. Tôi không muốn mình có tuổi già, không muốn thanh xuân là thứ sẽ đe dọa mình, không muốn mình chỉ đẹp chỉ lúc mình đôi mươi,tôi muốn sau này dù 60 hay 80 tuổi vẫn có người muốn lắng nghe tôi chia sẻ, muốn tôi dậy tiếng Anh, muốn tôi truyền cảm hứng và nghe những câu chuyện mà sảy ra trong cuộc đời của mình. Dù ở trên giường bệnh, dù sinh con đẻ cái, dù gia đình có xảy ra chuyện này chuyện kia, tôi vẫn không vì vậy mà thỏa hiệp cho điều tôi muốn theo đuổi.
Học tập là hạnh phúc. Chăm chỉ là an nhiên, hãy cho não lao động, hãy học thêm từ mới, hãy làm thêm clip, hãy hiểu bản chất hơn của phần ngữ pháp đó, hãy kiên nhẫn xem thêm một clip hay trên mạng, hãy xem thêm một cô giáo giỏi về cách cô ấy dạy, hãy cố thêm nói chuyện truyền cảm hứng cho một học sinh trong giờ ăn trưa, hãy nán lại nói chuyện với bạn học viên đang hơi hoang mang… đó là những công việc mỗi ngày của tôi, 12h giờ đêm rồi,hãy cố gắng nghe thêm một lần cái test ietls lúc chiều lần nữa, hãy bật youtube để nghe thêm một lần nữa… hãy trả giá thêm chút nữa, hãy chịu chơi cho ước mơ của mình..hãy xa xỉ với nó…
- Hành trình thi toeic của cô giáo
Nghe bài này có vẻ hơi có mùi khoe khoang, oke không sao cả. tôi không cần bạn phục tôi,tôi chỉ mong nếu có lúc nào đó bạn lưỡng lự có lựa chọn đi xa hơn với ước mơ hay chọn sự ổn định hoặc nhàn hạ thì hãy nhớ giùm tôi một điều: Bạn có tiếp tục trả giá cho ước mơ của mình hay không? Còn đối với tôi còn sống còn lao động tôi chỉ lựa chọn để trả giá thật đắt đỏ cho ước mơ của mình mà thôi. Ước mơ là tất cả và nó mang lại hi vọng sống và động lực làm việc cho tôi.Khi tôi hông có mục tiêu, không có điều làm tôi thổn thức thì dường như lúc đó là lúc tôi đã chết.
Hãy trả giá thêm chút nữa, hãy chịu chơi cho ước mơ của mình..hãy xa xỉ với nó…