- Chúng ta không bao giờ học tư duy của người thành công.
Có những người cả đời luôn tẩy chay đa cấp, luôn bỉu môi với những lời nói tích cực, luôn cmt chó chết với bạn mình trên fb khi nó nói gì đó tích cực, ngay cả khi họ hanh phúc, họ thành công họ cũng không bao giờ thực sự thõa mãn với điều đó và biết ơn những gì mình có. Ví dụ họ được thăng chức thì họ lại nói: ui em đã là gì đâu, lại làm ô sin cho anh em ấy mà… Tất cả những biểu hiện này do hội chứng” sợ khác đám đông”. Nếu bạn đọc đủ nhiều bạn sẽ thấy con người có xu hướng sợ sự khác biệt, họ muốn được giống đa số, nhưng rồi bạn biết rồi đó, Vịt thì nhiều, đại bàng thì ít và luôn cô đơn, thà cô đơn chứ không đồng lõa.
Hãy tích cực, hãy tham gia hội thảo, hãy đến hội thảo kể cả đa cấp, hãy lắng nghe những người thành công chia sẻ dù có thể trông họ hơi giống lừa đảo. Dần dần bạn sẽ ngấm và cảm thấy tâm phục khẩu phục những gì bạn hiểu. Còn nếu bạn cố gắng ” làm vui lòng đồng bọn” bằng cách cố gắng tiêu cực và “thực tế ngu dôt” như họ. Bạn sẽ có nhiều những con vịt làm bạn - Con người thà chết chứ không chịu suy nghĩ
Bảo học thêm ngoại ngữ là mở mồm ngay: ” ui cái món này anh lại kém em a”
chã có món nào mới nhìn thấy mà ai cũng ngon cả đâu anh,
Nhiều người thà đi buôn trên fb chứ nhất quyết không chịu học chăm toeic hay ietls để có cơ hội có thu nhập 1 hay 2 nghìn đô sau đó, có đôi khi họ còn sợ người khác thấy mình chăm học, có người có cố tỏ ra mình lười để người khác nhìn vào, ” ồ nó lười thế mà vẫn học qua hết chứng tỏ thông minh” , cái thông minh đó khong khiến bạn có một cuộc đời thượng hạng được, nhiều tỉ phú bỏ đại học nhưng ko tỉ phú nào lười học lười suy nghĩ cả nha bạn. - Chữ dám nhỏ quá.
Nhiều ng có năng lực nhưng sợ hãi, sợ đủ thứ, khởi nghiệp sợ đi tù, sợ phá sản sợ không bán được hàng, sợ công an sờ gáy, sợ canh tranh, sợ mất thu nhập làm thuê đang có, tóm lại một cái đầu có đầy nỗi sợ không có chỗ cho ước mơ. năm nọ, tôi cũng mở cty, chã có xu nào cả, hai bàn tay không trắng mấy hơi nâu:)) mở với tinh thần, nếu phá sản, cùng lắm nợ 6 tháng tiền nhà, cộng ít tiền cs vật chất nhưng cũng dưới 100 củ thôi, lương của mình đi làm ngày đó cũng 10 củ có dư, làm 1 năm trả hết nếu phá sản, thế làm thôi chứ không phải không biết sợ. Mà là tính toán nỗi sợ xem mình có cover được nỗi sợ và rủi ro không. Khi làm chủ, chúng ta đối mặt với tỉ quyết định mỗi ngày, nếu bạn là kẻ sợ rủi do bạn không thể làm chủ được, phải be decisive bạn nhé. - Viện cớ: gia đình là tất cả nên lui về chăm sóc ck con, con cái
Xin lỗi bạn, một khi bạn đã kém cõi, thì bạn chỉ cho con bạn dc một ty tầm thường, cơm cháo bỉm và một nền giáo dục tại nhà tầm thường thôi, và bạn cũng biết đó, xưa bạn lớn lên trong hoàn cảnh cực hơn, bạn vẫn học giỏi, bạn có tin với cách giáo dục của bạn chưa chắc con bạn đã được như cách bố mẹ bạn vô tình dạy bạn bằng sự nghèo khó. Bạn có thể có nhiều thời gian hơn một nữ doanh nhân vì bạn về sớm hơn, bạn cho con ăn đúng giờ nhưng chưa chắc bạn cho con mình một tư vấn đúng, bạn nấu cơm cho chồng ăn ngon nhưng chưa chắc bạn đủ hiểu biết để san sẻ ghánh nặng mà chồng bạn đang đối mặt, Đừng lấy gia đình con cái để che đi sự hèn mọn trong bạn
đừng phán xét tôi, tôi không viết về bạn nếu bạn không như thế. 😀