Nội dung chính:
Nếu nhà bạn nghèo. Đó là một may mắn.
Nếu sinh ra đã ở vạch đích thì cuộc đời này chẳng nhẽ phấn đấu thụt lùi.
Cái lợi thế của việc bạn sinh ra trong gia đình nhà nghèo:
Bạn tự lập sớm hơn.
Vì cuộc sống ở quê vốn vất vả, ngoài việc học trên trường thời cấp ba, bạn còn phải phụ giúp bố mẹ, vì kinh tế gia đình cũng trung bình thôi nên đôi khi ba mẹ cũng không quan tâm hết cho bạn được, và rồi bạn đã tự lập từ sớm, lên Hà Nội, bạn xa bố mẹ, được chu cấp đầy đủ hơn, cũng được bố mẹ tin tưởng hơn, bạn có toàn thời gian cho việc học và cho bản thân, với mình, xưa học cấp 3, buổi đi học buổi đi làm, nói chung là chúng ta đều thương bố mẹ, nhưng rõ ràng việc đi làm rất vất vả, bản thân mình chỉ muốn mình thoát khỏi cảnh nông nghiệp cấy hái cày bừa đó thôi. Lên khi lên Hà Nội mình rất hào hứng, mọi thứ nó cũng sạch sẽ hơn ở quê, mọi người văn minh hơn và mình được tiếp cận internet dễ hơn, có máy tính, có những người bạn từ nhiều nơi hơn. Có thêm bạn có thêm niềm vui, thêm kiến thức. Thực sự mình rất hào hứng cho việc nhập học, rất thích cảnh sống của sinh viên, dù đi sợ chỉ mua một bó rau muống, 3 miếng đậu và hai quả cà chua để nấu. Nhưng ăn mình cũng thấy rất ngon và ấm cúng, mình như được sống ở riêng vậy, mọi thứ được theo ý mình,
Vì bố mẹ nghèo, nên chúng ta biết thương bố mẹ mà cố gắng:
Tôi đã từng tự nhủ rằng, có lẽ nếu không được sinh ra trong một hoàn cảnh khốn khó như thế, chắc gì tôi đã mạnh mẽ và bản lĩnh được như thế này.
Vì bố tôi phải đi phụ hồ kiếm tiền cho ba chị em tôi, cái nắng cái nóng tháng 5 ở miền trung Thanh Hóa đã thui đen nhẻm bố, mỗi ngày được 150-200k, ngày làm ngày không, nhẩm thôi cũng ra thu nhập không quá 3 triệu một tháng của cả gia đình. Mẹ tôi thì sức khỏe yếu chỉ làm được việc nhà, thiết nghĩ là nếu tôi không có gì sáng lạ hơn, tôi lập gia đình kinh tế cũng bình thường, tôi cũng chỉ biết lo cho bản thân tôi, về già bố mẹ tôi sẽ nương tựa vào ai. Tôi là đứa học giỏi nhất nhà, mà tôi còn bất lực hỏi gì chị và em của tôi nữa. 1.5 triệu một tháng cách đây 10 năm 2010 cho một đứa học ở Hà Nội chưa tính học phí chưa tính các phụ phí khác. Có thể bây giờ các bạn có thể tiêu đến 2 triệu thậm chí 4 triệu 5 triệu nhưng tôi thời đó chỉ tiêu thế thôi mà còn vô cùng khó khăn với ba mẹ tôi. Nhà tôi trồng mía, mỗi năm thu về được khoảng 20 triệu, trừ chi phí đi thì cũng còn được 1 nửa nhưng rồi biết bao khoản phí. Nói ra đến đây không biết có bạn nào chê bố mẹ tôi kém cỏi không nữa, vì tôi biết có nhiều bố mẹ trong số các bạn kiếm tiền tốt kinh tế khá giả hơn nhà tôi. Có đấy, khi tôi kể với chính học sinh lớn tuổi hơn tôi, có bạn còn bảo, sao bố mẹ cô không kiếm cách khác kiếm tiền, tôi chỉ nghĩ bụng rằng, từ lúc tôi nhận thức ra được tôi cũng đâu tiếp xúc với bố mẹ nhiều mỗi ngày nữa. Có kiếm ra hay thay đổi cách kiếm tiền thì bố mẹ cũng đã đi được hơn nửa đời người rồi mà.
Mẹ tôi dành cả thanh xuân đi cấy thuê.
Bố tôi cả đời chưa từng biết mua quần áo mới.
Họ không bao giờ có sinh nhật.
Họ không bao giờ có du lịch hè mỗi năm.
Họ không bao giờ có hoa quả để ăn mỗi ngày.
Họ không bao giờ có dư giả tiền, bất kỳ khi nào có tiền, đều đã có những việc để dành cho nó.
Bố mẹ chẳng biết facebook, chỉ xem tivi rồi đi ngủ sớm.
Lắm hôm bố còn say rượu, có mỗi mẹ thôi, cả nấu cơm nấu nước, cho lợn gà ăn, trâu uống nước, lá cỏ, rồi thóc giống, không biết lúc đó mẹ sẽ tủi thân tới mức nào, con cái đi học lập nghiệp xa cả, không có ai mà nhờ vả, có ngày mẹ tôi ốm, bố đi làm xa, mẹ chóng mặt không ai nấu cháo, mua thuốc cho mẹ cả, lỡ mà lúc đó mẹ có chuyện gì, khi mà chúng tôi đang dở dang thì tôi cũng không biết mình sẽ ân hận như thế nào. Vậy nên khi ở trên này, lúc tôi ngồi trên giảng đường có quạt mát thậm chí là điều hòa, nhưng một góc nhỏ trong tâm trí giờ ra chơi, tôi vẫn tự hỏi, giờ này bố mẹ đang ở đâu, đang làm gì, chắc mẹ đang trong vừa mía bóc lá, còn bố đang ngoài ruộng đi cày và còn chưa ăn sáng. Quần áo thì bẩn thỉu, đồ ăn thì không có, cuối tháng lại canh cánh lo tiền học gửi ra Hà Nội cho con. Bố mẹ đã hơn nửa đời người, họ chưa từng được ngủ nướng, họ phải dậy sớm và luôn luôn phải dậy sớm. Chứ không phải hôm nào cũng được ngủ nướng như tôi trên này.
Trên giảng đường, các bạn của tôi nằm dài ra bàn bấm điện thoại, kêu mệt, kêu đói, kêu chán, kêu buồn ngủ, còn tôi chắc là nếu gia đình tôi có điều kiện một chút tôi cũng kêu vậy đó, nhưng mà tôi không dám nhếch mép, vì nói ra tôi không nói được, lúc tôi đang được ăn mặc sạch sẽ, chân được đi giày thể thao, được cầm bút viết, được ngồi trong mát, ở quê cuộc sống đang đối xử với bố mẹ tôi như thế nào. Tiền học phí cho cái môn tôi đang học là bao nhiêu? Bố tôi phải vất vả như thế nào để có được số học phí đó, nếu tôi coi thường môn học đó, nghĩa là tôi cũng coi thường công sức của bố mẹ tôi
Ở quê, bố mẹ rất tự hào về việc tôi đỗ đại học, họ thực sự rất hãnh diện, vì thời của tôi, việc đỗ đại học còn rất oai, cha mẹ có thể bán hết mọi thứ đi để có tiền nuôi con ăn học, mỗi lần có người đến nhà chơi, họ hỏi về con cái, bố tôi thường rất tự hào kể về khoa tôi học, ngôi trường tôi học, bố nhớ rất rõ, tôi học khoa gì, điểm chuẩn bao nhiêu, trường ở chỗ nào, học phí bao nhiêu, chỗ trọ bao nhiêu tiền, học mấy năm các thứ các thứ. Tôi hiểu rằng bố phải để tâm lắm bố mới nhớ được như vậy. Bố nói với bác hàng xóm, xưa chúng nó học ở đây, bữa thiếu bữa no còn được, giờ ngoài thủ đô rồi, thiếu tiền một bữa là con mình bị đuổi ra khỏi nhà, cũng chẳng dám thiếu và nợ tiền họ. Có lần mẹ đi xát gạo, tôi gọi về bảo mẹ gửi gạo ra, mẹ bảo bố gửi cho con một ít, bố nói là, thôi cứ gửi hết cho nó. Mình ở nhà đói còn đi vay được chứ nó ngoài đó vay ai. Chỉ là nghe mẹ kể lại thôi nhưng tôi cũng chảy nước mắt. Đó là tình yêu vô bờ bến mà bố tôi dành cho tôi. Ông có thể say rượu, nát rượu trong quá khứ, nhưng đối với con cái, ông luôn dành tất cả những điều mình có.
Với tôi, việc sinh ra trong một gia đình nghèo đó là một đặc ân.