Khi tôi lớn lên tôi nhận ra là sống đủ sống vừa sống luôn chăm chỉ là đủ. đừng nên tốt và biết điều hoặc quá thương người trong một vài trường hợp bạn sẽ cảm thấy mình đang vô cùng từ bi và cảm giac được giải phóng lòng tốt của mình cũng thích lắm. tôi đã từng… nhưng sau này rồi tôi thấy. ko phải ai cũng sẽ hiểu đó là điều học đang được nhận và đặc biệt xã hội mà.. người này người kia khi họ ko hiểu được, không thích không quý mình nữa họ chỉ nhìn thấy những điều xấu mà mình chưa làm được cho họ thôi. suy cho cùng với tôi
1. Người tốt là người chăm chỉ không hại ai
2. Người tốt luôn muốn tiến bộ học hành chăm chỉ và bán sản phẩm thật cho khách hàng
3. Người tốt là người luôn ổn định mang đến cho khách hàng một dịch vụ ổn định không cảm xúc.
Khi tôi lớn, tôi nhận ra
1. Không ai quan tâm tới tranh luận của bạn đúng hay sai, họ quan tâm bạn đang là ai, thu nhập ntn. sức ảnh hưởng của bạn
2. Họ không quan tâm tới bạn là người sĩ hay khó tính hay sành điệu hay nóng tính hay phong cách…. những gì còn lại là cảm nhận trong trái tim của họ về bạn… bạn không cần phải lên tiếng. vì trái tim không có tai nó chỉ có cảm nhận…
3.Con người ta có ham vui hưởng thụ cực lớn, lúc khó khăn lúc bần hàn thì rất chịu khó nhưng chỉ cần có chút gì đo, có vài đôi 10 triệu tháng người ta sẽ vô cùng dễ dàng thõa mãn, đủ tiền uông trà sữa, đủ tiền ăn BBQ ,,,, đủ tiền đi xem phim mua xe Vision vespa, sh… là chỉ dừng ở mức đó, đi dội đầu, đi spa, đi nhậu,… bóng đá…. kích vào con điện thoại smart thứ đầu tiên gõ vào và face, hoặc youtube xem các clip giải trí rồi lại sạc rồi lại xem …. rất đáng sợ tôi từng có quãng thời gian như thê…. rất đơn giản để kiểm dc tiền hàng nghìn đô mỗi tháng… nhưng rồi sau tất cả tôi nhận ra thói hưởng thụ chán vô cùng, thời gian chẳng được trân trọng. rảnh là say yes đi ăn,,,rảnh là siêu thị, rảnh là shopping,rảnh là trà tranh chém gió… cũng chẳng có ý thức còn muốn cống hiến cho công đồng những giá trị vốn trong tâm tay của mình… ai đi làm thuê thì rất đơn giản có dc 10 củ tháng….rồi tối về đi ăn, đi lẩu đi karaoke …. cuối tuần đi du lich… Con gái con trai tầm này thì ùa nhau rục rịch cưới cưới xin xin anh này anh kia chụp ảnh cưới ở đâu,,, tháng nào tháng kia,lên fb than vãn bạn lấy ck hết rồi còn mỗi mình chưa ai hốt ….:))) (sẽ nói trong một bài khác…. nc mình biết mình ế nên mình ko có chút lo lắng củ cải nào cho việc cần phải kết hôn cả dù bạn bè bố mẹ rục nhưng chẳng may may stresss gì…)
. cs cứ thế chẳng khó khăn gì sau hai năm chẳng thấy có gì hơn cả, lười hơn, ì hơn,….. bạn có chán ko. còn tôi mà tôi chớm rơi vào như thế là tôi ngấy lắm…
Tôi nhớ thời tôi học toeic, chinh chiến với 900+ ,,,, luc đó đi ị thôi cũng nghĩ tới học. lên fb là cmt đáp án, là post bài, nt fb toàn với anh em chiến hữu học, dù đói, dù chẳng dc ăn BBQ chẳng thoải mái tiêu pha thay vào đó là tằn tiện kiếm tiền đi thi, ngay cả cuốn sách phô tô 30k cũng phải suy nghĩ…. ấy thế mà ngày đó đáng sống thật, nó làm tôi sống chăm chỉ, tiết kiệm từng phút giây, tôi lo lắng sợ bạn tôi giỏi còn mình kém, sợ mình mãi chẳng đạt target, nhưng h nhớ lại ,lại thèm cảm giác đó. thèm cái sự hụt hẫng khi 7 lần ko được 900 + đó, thèm các giác thật vong khi ko dc lên làm trainer …..
Rồi tôi nhận ra. cuộc đời này. thứ tồi tệ nhất là không có mục tiêu để theo đuổi, ko có hi vọng để mà thất vọng… không có đích đến để mà cào xé mỗi khi tuyệt vọng.
…
Tôi nhớ tôi của 2 năm về trước… tôi muốn sống cả đời như thế, luôn tận dụng từng phút giây. luôn say mê giải đề. luôn lo lắng cho tương lai, luôn khóc mỗi khi ko đạt mục tiêu của mình. tôi sợ sự dư giả, sợ sự đầy đủ, sợ sự dễ sàng,,,, sợ nhất mỗi đêm ko có gì đó để đau đáu…. tôi nhớ cảm giác lo lắng mỗi lần bóc điểm sơ lại ko dc 900 tiếp rồi về lại vừa cay vừa trách bản thân mình…. nhớ cái cảm giác sót ruột khi ông Thành- một người bạn của tôi ông ấy dc 900+ đầu tiên… nhớ cái cảm giác sợ hãi khi mình lỡ là đứa cuối cùng trọng team chưa dc 900+… sợ sự kém cõi ko giúp mình tự tn…. h khi đang học ielts tôi đang lần lấy lại cam giác đó, khi nó ko còn nhiều người cùng tôi theo đuổi mục tiêu ấy… khi và có vô vàn cám dỗ giang tay với mình…. những cuộc hẹn ăn uống sang trọng… những đứa em nhỏ tuổi hơn muốn nghe minh chia sẻ,,,, đơn giản lắm…. những buổi học mà tôi ko cần chuẩn bị nhiều…. nhưng tôi lại thầy mình phát triển chưa được nhanh trong giai đoạn đó….. tôi mới trân trọng quãng thời gian đó biết bao và tôi thèm khát có điều đó manh mẽ mãnh liệt hơn trước
Nếu bạn đang rất vô tư thoải mái, tiền tiêu dư giả tình yêu thuận lợi ăn chơi phè phỡn đám cưới đám ma đi đầy đủ, xăng đầy bình trà sữa gọi phát ship đến giường nhưng lại chẳng biết phía trước mình là gì….. đó là dấu hiệu của sự bất ổn. sự lạc lối, sự phí hoài… sự hoài nghi cuộc đời … đỉnh cao củ vô vọng phía trước. đừng hí hửng vội… Phí trước là khó khăn đó
Còn Nếu bạn đang trẻ hơn tôi phải ko, phải đén ,3,4,5 tuổi ấy nhỉ, bạn có đang ở tôi ở tuổi tôi… thật vọng phải ko, áp lực phải ko khi mãi chưa giỏi tiếng anh chưa thi dc toeic thật cao…. nhưng ko sao bạn đang tiến lên đó,,, bạn không biết đượccái áp lực ban đang chịu ngày nào đó lại là thứ bao nhiêu người thèm khát đâu phía trước. hãy tiếp tục đấu tranh, tiếp tục hưởng thụ cái stress đang đối mặt với bạn, tiếp dang rộng đôi vai để chào đón cái sự khốn khó vốn tồn tại trước mặt…. tôi biết nó chẳng hề dễ chịu… nhưng nếu bạn ko chinh phục nó… những khó khăn những thấp hèn mãi theo đuổi bạn.
Stress là quà tặng
Áp lực là năng lượng. hãy chào đón nó.
TRƯỚC BÌNH MINH LUÔN LÀ ĐÊM TỐI