Chương 8: Bạn sẽ nhận lại chính xác những gì bạn đã cho đi

Lúc còn là sinh viên mình nghĩ, sau này lương bổng phụ thuộc vào năng lực.

Sau 6 năm ra trường từ 2014, suy nghĩ này thay đổi.

Thu nhập của mình phụ thuộc vào:

  1. Mình giúp đỡ được Boss thực sự không khi đi làm thuê?
  2. Thực sự giúp đỡ được đồng nghiệp không khi đi làm thuê?
  3. Thực sự giúp đỡ được khách hàng, không, bao nhiêu khách, mức độ giúp đỡ là gì.

Mình làm thuê 2 năm gần như lương không có cho công ty cũ, 30k/ buổi đi trợ giảng thôi bạn, nhưng mình rất nhiệt, nhiệt tới mức học sinh tới và nói là cho em học với cô Linh thanh hóa ấy, không được trả lương cho vài vị trí như trưởng COACH hay là tư vấn nhưng mình vẫn làm, vì lúc đó chính mình nhận ra một điều là, ồ, Boss không thích mình, mình có thể sang công ty khác mà, nhưng chỉ cần khách hàng thích mình là được, khách là người nuôi sống doanh nghiệp, nên dù bị không được đối xử công bằng lắm nhưng mình vẫn rất được lòng khách hàng và khi mình rời bỏ chỗ làm đó khách hàng vẫn chạy theo mình để được theo học.

Đừng nghĩ là phải giỏi, giàu chúng ta mới giúp đỡ được ai đó.

Hãy giúp đỡ Boss của mình, Boss cũng cô đơn lắm, Boss cũng có nhiều khó khăn đang loay hoay xử lý một mình. Hãy đặt câu hỏi? Mình có thể làm gì thay Boss nhỉ? Boss thì chắc chắn giỏi rồi, những việc Boss làm điều là những việc có giá trị cả, nên mình thay Boss làm thì mình cũng là người tự dưng làm được việc có giá trị và quan trọng đối với công ty. Đó ngay cả khi làm thuê bạn vẫn cho đi được nhé.

Rồi đồng nghiệp, ai mới vào, còn non còn xanh, mình giúp gì được họ nhỉ? Có gì họ chưa biết nhỉ? Mình chỉ dẫn họ sẽ nhanh hơn? Họ sẽ biết ơn mình lắm? Rồi tự nhiên mình lại trở thành người có năng lực đào tạo nhân sự mới? Rồi có ai mới tới Boss lại giao nhiệm vụ đào tạo cho mình? Nhân sự mới thành đệ của mình, mình có thể nhờ các em ấy làm khi khối lượng công việc của mình lớn? Lãnh đạo đó mình đã nói ở chương trước.

Rồi tới lúc mình làm chủ?

Mình giúp ai đây?

Cơ hội được giúp người khác dễ hơn, nhiều cách hơn.

Nhiều người được mình thuê có công việc có thu nhập.

Nhiều khách hàng được mình giúp để đạt được mục tiêu và ước mơ của họ.

Nói thế đơn giản quá, công ty nào mà chẳng làm vậy.

Cụ thể hơn này:

  1. Mình tổ chức học thử free nhiều nhất thị trường VNUA luôn, 1000 người học có 100 người đăng kí, vậy 900 người kia họ không được gì à? Không, kể cả người không trả phí cho mình, mình tin với 5, 6 buổi học với mình, sách mình đưa cho đọc mình cũng giúp họ được rất nhiều. Mình chẳng biết là nhận lại chính xác là cái gì, nhưng có những bạn dù không mua sản phẩm của mình nhưng họ gật đầu tâm đắc về mình, về sản phẩm, về con người về nhiệt huyết mình tỏa ra mình cũng cực kì có nhiều năng lượng và cảm hứng sống từ đó.
  2. Mình cho những bạn chưa biết gì đi làm với mình, lúc đầu không lương, mình tin các bạn, quan trọng nhất tin vào năng lực đào tạo của mình, khi còn là sinh viên thay vì ở lang thang thì các bạn ấy được mình đào tạo về sale, giảng dạy, tiếng Anh, họ tốt hơn, họ giúp được mình, họ biết ơn mình, mình chủ động được nguồn nhân sự, mình cũng tin rằng, cứ lúc nào cũng đi tuyển dụng và chẳng chịu đào tạo thì thị trường lao động lấy đâu ra nhân lực chất lượng cao nữa. Đó là lý do Nasao của mình chưa bao giờ phải tuyển ngoài cả, 100% nhận sự tất các phòng ban đều là tự tay mình đào tạo từ học viên, tỉ lệ nghỉ việc cũng thấp, trung thành cao và dễ quản lý, chất lượng sản phẩm đồng đều, học viên mới vào thấy học viên cũ được như vậy họ cũng có niềm tin hơn rất nhiều.

Đó là cho đi trước đó các bạn.

Mình dám chịu thiệt trước.

Dám trả phí thuê phòng, đầu tư, dám in hàng 1000 cuốn sách phát mà chẳng cần biết họ có mua hàng của mình không.

Vì mình tin sản phẩm của mình, vì mình tin đạo đức và giá trị của mình.

Mình hiểu luật nhân quả, có thể khách hàng không mua hàng của mình, chỉ cần họ tin mình, ủng hộ mình một like, tin cô là người có năng lực, nhiệt huyết. Vậy thôi, còn kinh doanh thì không thể bắt tất cả đều mua hàng, nhưng vì có tư duy

“người cho đi nhiều nhất là người chiến thắng” nên mình không cảm thấy thiệt khi cho ai đó cái gì mà họ không đáp lại mình.

Mình sẵn sàng thuê một người chưa có năng lực và đào tạo họ và sau đó họ trung thành với mình mãi.

Vì mình tin, ai chẳng từng kém cỏi, ai chẳng từng không biết gì, người giỏi, giáo viên giỏi, lãnh đạo giỏi là phải đào tạo được những người thế, số người chưa biết gì ngoài xã hội mới nhiều chứ người biết rồi không có mình họ vẫn tồn tại và thành công được.

Mình hiểu được rằng, rất cả những người thành công bền vững đáng ngưỡng mộ và nhiều giá trị nhất trong xã hội đều là những người có giá trị với rất nhiều người.

Họ giải quyết vấn đề của cả một đám đông lớn.

Họ giúp đám đông thực hiện ước mơ.

Họ giúp người khác đạt được mục tiêu, ước mơ và rồi sự thành cộng sự xứng đáng mới họ.

Ngồi ở vị trí CEO của một small business mình ít nhất hiểu được.

Để thành công hơn.

  1. Mở nhiều lớp hơn.
  2. Điểm TOEIC trung bình của trung tâm cao hơn.
  3. Tạo ra nhiều giáo viên giỏi hơn.
  4. Thu nhập nhân sự phải cao hơn.
  5. Nhân viên và khách hàng cũng sẽ cùng nhau hạnh phúc hơn.
  6. Mình phục vụ sinh viên, mình muốn sinh viên của mình có việc làm ngay cả khi là sinh viên năm nhất.
  7. Mình muốn giúp nhiều bạn CEO trung tâm anh ngữ cần sự giúp đỡ của mình nên ai hẹn gặp hỏi han gì mình say yes ngay.
  8. Nếu có đứa em nào ở quê mất định hướng mình nhận nuôi, không cần chu cấp gì và dạy chúng nó thành công dân có năng lực có khả năng tự tồn tại ngoài hà nội này.
  9. Nếu gặp một ai đó cần sự giúp đỡ của mình, mình sẽ không bỏ qua.

Nhưng mình không giúp đỡ bằng con cá như cho tiền, vì những người được cho tiền mãi mãi cần phải được cho tiền. đó là các giúp sai. Chỉ trong một số trường hợp nó nên thôi.

  1. Không nói xấu đối thủ, nếu đối thủ muốn hoạt động trên địa bàn của mình, ok luôn, vì mình muốn có thêm một người bạn, mình tin có đủ khách hàng cho tất cả thành công, mình tin thị trường đủ xanh cho tất cả khai thác, càng đông đối thủ mình tồn tại được mình càng giỏi.
  2. Không bao giờ giấu nghề, viết sách tài liệu, chiêu thức gì, mình public hết, ai thích copy gì thì copy, không giấu, vì đã xác định cho là cho, với lại nếu được bên khách copy nghĩa là sản phẩm của mình cũng phải có giá trị, mình lại càng có niềm tin để sáng tạo tiếp, họ không thể đuổi theo được sự thay đổi của mình đâu, họ mãi copy và là sản phẩm nhái của mình.

P/s: một vài ví dụ điển hình về quan điểm của mình để bạn hiểu mình hiểu thế nào là cho đi. Thế là bạn nhận lại chính xác những gì bạn gửi tới thị trường.

Trong tình yêu cũng vậy nhé bạn. Nếu bạn nghi ngờ đối phương bạn cũng nhận lại sự nghi ngờ và không trọn vẹn.

Trong mối quan hệ bạn bè, bạn tính toán và không trân thành, bạn sẽ thành kẻ không có lấy một người bạn tử tế.

Trong tài chính, nếu bạn quá chi li tính toán với những số phận kém may mắn hơn mình, bạn sẽ mãi là người cả chi li từng đồng.

Nếu bạn không sẵn sàng học tập chỉ muốn ăn sẵn copy bài bạn, bạn mãi là đứa phải đi ăn trộm chất xám của người khác bôi vào não mình để tự thủ dâm tinh thần là mình cũng có kiến thức.

Nếu bạn hiểu về quy luật tối thượng này của cuộc sống, nhưng bạn không nỗ lực để ưu tú hơn, để chia sẻ lại với thế hệ sau, chỉ biết mỗi bản thân mình, bạn chết đi như một người vô danh.

Sự cho đi cao cấp hơn

-Một người bạn của mình có lỗi với mình, nhưng mình đã nghĩ, tất cả chỉ là cảm xúc, đó không phản bản chất của bạn mình, nó thần kinh mấy giây mấy tháng vậy thôi, không vì lúc nó điên mình mất nó được, nuôi mãi để dùng, giờ nó lớn tí nó hâm tí mà bỏ đi, thế là dở rồi, và rồi mình vẫn có người bạn còn tuyệt vời hơn trước khi xảy ra sự cố. Không phải là cho đi khi bạn có, và cho đi ngay cả khi bạn bị tổn thương.

Đừng chờ tới lúc bạn giàu mới ban phát sự nhân hậu và lòng trắc ẩn của mình.

Bạn có thể nhẹ nhàng với nhân viên mới, ân cần với nó và cho nó niềm tin rằng mình tin nó sẽ giỏi thôi.

Lắng nghe người bị tổn thương chia sẻ và kể câu chuyện còn tê tái hơn vậy của mình cho họ, để trở thành bạn của họ lúc họ tổn thương nhất. Mình dám kể tất mọi chuyện cá nhân của mình, gia đình mình, xấu xa tốt đẹp gì, tất cả chỉ để học sinh của mình có những trải nghiệm cảm xúc thật sự, vì mình không muốn có một bài giảng giả dối, có thể mình không phải là cô giáo giỏi nhất nhưng mình chắc chắn mang đến những bài giảng với cảm xúc thật nhất. Chỉ có những câu chuyện thật sự có thật thì mới có thể chạm tới trái tim của học sinh của mình.

Cho đi không phải chỉ là cho cái mình có mình dư.

Cho đi không phải lúc mình hạnh phúc rồi.

Ngay cả cái mình thiếu, lúc mình đau, lúc mình còn khó, đó mới là lòng trắc ẩn thực sự (compassion and honesty).

Hãy hào phóng với chính cả những người có vẻ trái tuyến với bạn.

Người thậm chí bạn không thích lắm.

Ngay cả đối thủ, hãy nice với họ. Dù họ có chơi đểu bạn, hãy im lặng. Mình không biết nhưng mình áp dụng điều này và một số nơi cố tình chơi xấu mình cũng không còn nữa.

Họ cử người tới moi móc quy trình vậy hành của Nasao, mình đáp ứng luôn, mình biết rõ nhưng mình vẫn giúp nhiệt tình, vì mình hiểu rõ luật nhân quả vận hành. Người đối xử với mình như thế nào không có nghĩa mình cho phép mình sống sai với luật chơi của mình

Tags:
Zalo
Messenger
Form liên hệ

Đăng ký nhận tư vấn

    Vui lòng để lại thông tin để Nasao trực tiếp tư vấn cho bạn.