Steve Jobs đã từng nói trong bài phát biểu ở đại học Standford một câu:
“Cuộc đời là sự kết nối các điểm.”
Ví dụ như đối với mình:
Quyết định phải ra Hà Nội học chứ nhất quyết không học Thanh Hóa. Tạo ra hai con người khác nhau là mình và chị mình. Hoàn toàn khác nhau.
Quyết định không đi làm luôn, đi học tiếng Anh và sống chết giỏi rồi mới xin việc khiến mình giờ kiếm sống lớn từ tiếng Anh. Hình thành con người ý chí của mình luôn.
Quyết Định đi học Eagle Camp – khóa học đào tạo doanh nhân hơn trăm củ cho 5 ngày, không phải là chỉ trong khóa học đó mới học được kiến thức, nhưng nó là sự mạo hiểm, khi cái tâm trí của ta nó sẵn sàng với những thứ lớn thì auto mình sẽ làm được cái lớn.
Quyết định mở Nasao với bao thử thách và rủi do, lúc đó cũng có thể đi làm lương nghìn đô rồi đấy, nhưng mình nghĩ, đợi lúc tự tin để khởi nghiệp là lúc nào, cứ làm đi, bản thân mình thích đối mặt với những bài toán khó, vì mình có tư duy, cái kết cục xấu nhất của việc khởi nghiệp mình vẫn chịu được, còn đi làm thuê lúc nào chẳng bắt đầu được, có tiếng Anh, có bằng giỏi, có kĩ năng bán hàng, chọn đi làm lại dễ quá. Khởi nghiệp được mới là khó. Mình là fan của câu nói: 1000oC ở miệng núi lửa thì than mới trở thành kim cương được. Áp lực tạo kim cương, và mình nghĩ cho tới hôm nay những gì mình chọn là đúng.
Điều tuyệt vời nhất Nasao mang lại cho mình là:
- Mình có cơ hội được học, được làm thật.
- Được phát triển toàn diện về bán hàng, tiếp thị nhân sự lãnh đạo và các bạn đi làm thuê chỉ được chọn một thôi.
- Được làm điều đó khi mình ở tuổi trẻ măng tay không bắt giặc với số vốn đi vay 20 triệu.
- Và lúc nghèo nhất mình còn dám làm thì mai này chữ dám của mình sẽ còn càng lớn hơn nữa.
Quyết định đi học Eagle Camp cũng là quyết định đúng đắn nhất cuộc đời của mình. Mình xin trích dân một bài mình đã viết về khóa học này cho các bạn.
Mình quyết định học Hà Nội chứ không học Thanh Hóa nên mình và chị mình có cuộc sống hoàn toàn khác nhau, ít nhất là về thu nhập và về nhận thức là hoàn toàn khác nhau. Mình biết so sánh và không nên nhưng rõ ràng điều đó vô cùng dễ dàng nhận ra.
Mình quyết định không đi làm luôn mà học tiếng Anh thay vì đi làm luôn như các bạn, và hôm họp lớp, mình trong top những bạn có công ty riêng, những bạn học bổng, học giỏi năm xưa đa số đang làm trong nhà nước. Như thế nào thì chắc mọi người cũng đoán được thôi. Trường năng lượng hoàn toàn khác nhau.
Mình quyết định học lên 900 TOEIC chứ không dừng lại theo lời khuyên của mẹ và chị gái đi làm lúc TOEIC tầm 850 “thôi con ơi, học thế thôi, đi làm cũng lương 15-20 triệu rồi”. Mẹ nói cũng không sai vì thấy mình thi TOEIC tới 8 lần không lên 900. Cộng với đó gia đình đang nợ nần. Chắc là mọi người mọi người sẽ nghe lời vì thương cha mẹ, còn mình nghĩ: “Nghèo thì nghèo rồi nghèo thêm mấy tháng có sao, với giờ nghỉ đi làm thì tụt điểm, đang đà học, bằng giỏi vẫn còn đó, xin lúc nào chẳng được, học giỏi tiếng Anh hẳn lên mình sẽ có một cái nghề đó là “English teacher”. Làm buổi tối, ban ngày mình vẫn đi làm một công việc fulltime khác được mà.
Lúc đó nghĩ đơn giản vậy thôi, có thêm một kĩ năng có thêm một nguồn thu nhập.
Vả lại mình cũng cực mê việc đi dạy, giúp đỡ mọi người, nghiện và đó cũng là lý do mình chọn công việc này.
Quyết định mở Nasao khi trong tay chẳng có xu nào và còn đang nợ chị đồng nghiệp tiền ăn thời đi làm 30-70k/1 buổi dạy.
Quyết định xin nghỉ việc trung tâm cũ khi lúc đó hoàn toàn mình có thể chọn nhàn dỗi theo tư duy cho phụ nữ, “con gái thế thôi vất làm gì?”
Mình nghĩ đơn giản như sau:
Nếu khởi nghiệp, phương án tồi tệ nhất là thất bại thì mình có chịu được không, nợ bao nhiêu tiền, mình làm cho trung tâm Anh ngữ 2 năm, làm tất cả mọi vị trí, nên mình tự tin làm được hết mọi việc, dù có phá sản chắc nợ vài chục triệu đi làm thì mình cũng trả hết trong thời gian thôi. Còn trần trừ, tuổi lớn hơn, độ dám nó nhỏ lại, có vài thứ rồi con người ta sẽ không dám đánh đổi nữa. Nên dù có không đến đâu, mình có linh cảm làm được mà mình không làm thì ví dụ bây giờ 28 tuổi rồi muốn làm khi mình có công ăn việc làm ổn định rồi. Sẽ khó hơn đấy chứ không dễ đâu khi mà có gia đình, và cái độ dám của tuổi trẻ nó nhỏ lại. Mình nghĩ vậy đấy các bạn.
Mình viết đơn xin nghỉ việc với sự tiếc nuối và nhung nhớ của học sinh. Không hề dễ để chúng ta từ bỏ đi cái công việc đang ngon lành rồi chọn một mình lo hết mọi thứ từ A-Z.
Thân gái một mình ở Hà Nội, không có sự hỗ trợ từ gia đình, không có ai trong gia đình mình biết luôn, thậm chí có những việc mai này mình cũng chưa hình dung được những cái mình phải đối mặt.
Nhưng bài học ở đây là, cứ làm đi, sai đâu sửa đó, có phá sản thì cũng phá sản từ tiền mình làm ra, có vay tiền của bố mẹ làm đâu mà lo. Nhà mình vốn nghèo rồi, không làm có giàu lên được đâu, nên là quyết làm. Nghĩ cả đêm rồi thu xếp giải pháp căn nhà anh em đang ở làm lớp học. Nói chuyện với từng đứa em.
Mỗi một quyết định đưa ra chẳng dễ gì các bạn. Cân đối giữa được và mất. Nhưng mai này khi mình biết được câu này từ Tony Robbins, mình bắt đầu chuyển sang thích đưa ra quyết định, thích đối mặt với những lựa chọn, và đương nhiên rồi mình thích những lựa chọn mạo hiểm và khó khăn.
Trong team anh em mình làm cho công ty cũ, đa số mọi người chọn làm cho công ty khác, và giờ, cũng mong mọi người sẽ thành công, nhưng mà đa số mọi người vẫn là nhân viên hay Leader nhỏ trong một công ty mà thôi. Không nói đến thu nhập, riêng khoản năng lượng sẽ là hoàn toàn khác nhau, vì bài toán đối mặt khác nhau thì sẽ tạo ra những con người khác nhau rồi.
Rồi quyết định đi học kinh doanh hơn trăm củ trong 5 ngày, chẳng dễ gì, vì lúc đó còn chưa đủ tiền, mà mới mở công ty, tiền nên để dự trữ để phòng. Nhưng mình nghĩ, nếu không đi học trước cũng phải đi học sau, mình không bao giờ có thể để cho bản thân mình không có được cái gì vì tiền, ngay lúc nghèo nhất mình vẫn tin cuộc đời mình sẽ giàu có, và đủ tiền để chi trả cho mọi dịch vụ mà mình muốn. Vậy trước sau gì cũng học, học sớm tốt hơn, thông minh sớm hơn, kiếm tiền sớm hơn, và đương nhiên rồi, học sau thì học phí đắt hơn.
Không ai uống nước hai lần trên cùng một dòng sông, năm sau học mọi chuyện đã khác. Vấn đề ở cái chỗ bạn sẽ trở thành kẻ luôn trì hoãn. Hãy hành động bất chấp sự sợ hãi và không thoải mái.
Ok. Chốt đặt cọc và về chạy đủ tiền đi học. Khi mà những số tiền đầu tiên mình kiếm ra từ Nasao mình chẳng mua điện thoại mua xe máy (vẫn đi con xe máy rách của bố) mà quyết định đi học. Lúc đó cũng sợ lừa đảo rồi mất trắng lắm. Nhưng mình vốn thích mạo hiểm mà. Quá nhiều nỗi sợ, nhưng nỗi khi chúng ta quyết định đối mặt và lựa chọn mình xứng đáng thì nỗi sợ sẽ biến mất.
Bài học:
Đầu tư cho giáo dục không bao giờ lỗ.
Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.
Tất cả nỗi sợ là không có thật. Bên kia của nỗi sợ là con người bạn muốn trở thành.
Khi bạn quyết định đối mặt với nỗi sợ, bạn sẽ lớn hơn nỗi sợ, nỗi sợ không còn là nỗi sợ với bạn nữa và con người mới được hình thành.
Vô vàn các lựa chọn và quyết định khác mai này.
Quyết định dừng mối quan hệ với ai khi mình cảm thấy không ổn, lúc nói ra thì khó khăn lắm, nhưng sau đó mọi chuyện cũng đơn giản thôi và không kinh khủng như những gì ta tưởng tượng.
Quyết định mua cái gì, mình luôn nghĩ tới việc, nếu không làm nó sẽ mất gì. Nhưng đa số người nghèo sẽ nghĩ về những thứ họ mất thay vì những thứ họ được khi đối mặt với những quyết định.
Bài học: Hãy nghĩ về thứ bạn mất khi không làm một điều gì đó thay vì vấn đề bạn đang đối mặt. Hãy nghĩ về những thứ bạn được khi bạn lựa chọn điều gì đó thay vì cái giá của sự lựa chọn. Lựa chọn nào mà chẳng có giá.
Bài học: Đứng trước mỗi quyết định mọi thứ đều khó khăn và không dễ để ra quyết định, đa số mọi người chọn trì hoãn, để lảng tránh những nỗi sợ, nhưng những gì mà trì hoãn vốn nó không quan trọng thực sự với bạn và khi với bạn nó không quan trọng thì bạn không xứng đáng có được nó.