xưa chia tay là mình buồn lắm
thương người yêu nhưng thực ra đang thương chính mình
nghĩa là nếu ở vị trí của họ mình cũng tủi
tủi thân là tham lam rồi
chia tay vì đối phương muốn
ok luôn, không phải là tỏ ra mạnh mẽ hay bất cần
mà chắc ny mình có khó khăn gì đấy mà anh ấy chưa có tư duy để giải quyết được
hoặc cũng có thể là mình, chính mình chưa hợp lý đâu đó, mình mới nên cần điều chỉnh
nhưng chúng ta không nên lạm dung sự bao dung, chia tay, cứ để nó xảy ra như vậy, để cả hai nhìn lại còn có cơ hội học bài học
chứ lại cứ cảm xúc, lại tha thứ vô tội vạ, thì đang cướp đi môi trường giáo dục của đối phương ạ
đối phương cũng cần được trải nghiệm
tôi thuần khiết
tôi không phán xét anh
tôi quan sát suy nghĩ và cảm nhận của mình
tôi hụt hẫng, tôi thừa nhận mình hụt hẫng
tôi vui thôi thừa nhận mình vui
lúc sân si nổi lên thừa nhận nó
chỉ là cảm xúc, đến rồi đi, tôi vẫn yêu chàng ngay cả khi chia tay, chàng vẫn bên tôi ngay cả khi ở xa
tôi đủ đầy, tôi không dính mắc, không tham lam vào trạng thái ngọt ngào khi còn là người yêu
chia tay thật tuyệt vời
tôi được ở một mình nhiều hơn
chàng được thời gian để suy nghĩ nhiều hơn
trong ý nghĩ tôi không có ý định trừng phạt gì chàng cả
tôi thuần khiết, không nói trước tương lai, cũng không vội quyết định, tan chảy trong hành động và không phát xét, không nghi ngờ. chỉ tập trung làm đầy bản thân
tôi yêu anh, yêu tôi, yêu chúng tôi ngay cả khi chia tay!