Xưa mình về nhà, mình hay đòi hỏi cách sống khác, cứ chê mẹ mình: “Sao đũa của mẹ hay thế? Sao mâm của mẹ méo thế? Ui mẹ nấu mặn thế, bát của mẹ sứt tề,,,,” Mẹ chỉ cười mẹ bảo: “Có răng mô, tao với bố mi dùng có dứa thôi!” Sau này mình đi học , mình chẳng đòi hỏi nữa…
Rồi mình thấy nhà mình nó xấu, mình đề xuất mua đủ thứ, thực ra là để lấp đi cái thiếu bên trong mình. Mình bên trọng thiếu nhìn gì cũng thấy thiếu thấy xấu.
Giờ nhé
Nhà của mẹ, mẹ thích làm gì thì làm.
Bếp của mẹ, mình về ở trọ free, có gì dùng nấy.
Nhà của bố của mẹ, họ tự xây bằng tiền của họ, họ sẽ sống thích hơn. Chứ giờ có xây cho cái khang trang chắc gì đã sống lâu hơn? Với cả không phải của họ thì họ cũng không thích đâu.
Rồi cái gu sắm Tết của mẹ, cách mẹ ra luật trong nhà khi bố uống rượu, mình tuân thủ hết, trước là mình hay lấy tiền ra để lấp hết đi cái gì mình thấy thiếu
Đúng là cứ thiếu bên trong nhìn chỗ nào cũng thấy thiếu.
Mình giờ lai thấy nhà của bố mẹ thật đẹp, hơi mốc tí, hơi xấu tí, nhưng ngôi nhà đó sinh ra ba chị em mình, nuôi mình lớn tướng thế này và tiền cũng chính ba mẹ làm ra.
Cái giường bố mình cũ lắm, nhưng mình thấy đẹp, vì bố chỉ có thế thôi. Nhưng bố lại có 3 đứa con ăn học đường hoàng. Có xây cái nhà tỉ bạc cũng không ai khen bố giàu đâu. Nhưng có ở cái nhà cũ cũng chẳng ai chê là bố là người cha tồi với con cả.
Cảm ơn tâm linh đã chữa lành cho mình! 2022 mình bắt đầu chia sẻ kiến thức này cho nhiều người hơn.
Những người thân ruột thịt của mình đã sống trong những ngôi nhà như thế cả cuộc đời, mình đã nỗ lực để có cuộc sống tốt hơn, nhưng mình không bao giờ phủ nhận những gì thuộc về gia đình của mình!